CHUYỆN THUỐC – THAN (THANG)!!!
Đêm qua ăn uống la cà,
Kara – quán nhậu, bông hoa tung trời.
Anh em qua lại mấy lời,
Chén anh chén chú đầy vơi nghĩa tình.
Sáng ra bụng dạ bất bình,
Tấm thân ê ẩm sự tình ai hay.
Ba chân bốn cẳng phi ngay
Tìm người bắt bệnh, giải vây thế cờ.
Gặp em bán thuốc lơ mơ
Chắc chưa tỉnh ngủ, thẫn thờ vì ai
Hẻm này nào có mấy trai
Toàn bác với cụ, thân giai đã tàn.
Em hỏi: “Bệnh tật sao mang?”
Cũng đành khai thật: “Trót mang bệnh thèm:
Thèm cơm – bún – phở - chả - nem
Thèm đôi chén rượu, dẫu đêm đã kề.
Đêm qua lại nhỡ đê mê
Cùng nhau say xỉn phê phê cuộc đời.”
Em kia vội đã ngắt lời:
“Bệnh anh, tôi hiểu, người người như anh
Đơn này đảm bảo dứt nhanh
Ngày 2 lần uống, cơm canh đủ đầy.
Bụng đói chớ vội uống ngay
Kẻo hại bao tử, thiệt thây ai đền!”
“Thôi cô cho chỉ ngày đêm
Mai là tôi khỏi, lấy thêm chi nhiều”.
“Ơ hay, anh cứ thích liều
Nhưng mà anh muốn, tôi chiều sợ chi!!!”
Tiền trao, thuốc nhận, người đi
Bọc đôi viên thuốc, xe phi vội vàng.
Uống vô chợt thấy bàng hoàng
Thân người tím tái, ruột gan rối bời.
Một hai nhập viện tức thời
“Ngờ rằng thuốc dỏm, bán chơi thật tiền”.
Bác sĩ thật phán như tiên.
Thuốc kia bỏ bọc, đưa tiền cho nhanh,
Xuất xứ chắc tại xứ Thanh (Tàu),
Bill thì chẳng có, ghi nhanh vài dòng.
Giờ thì dạ chỉ trách lòng,
Mua thuốc chữa bệnh, tận lòng không cam.
Bệnh 1 lại hóa ra 10,
Than trời trách đất, người cười thêm ta.
Hỡi ôi!!!
Theo Hoàng Yến